Review Truyện Sáng Tác Kĩ Nam — Đam Mỹ Ngược Nhẹ Nhàng Sâu Lắng Và Đầy Triết Lý

Bánh Bao
6 min readMar 3, 2020

Kĩ Nam là câu truyện sáng tác có nội dung về những anh chàng thuộc giới tính thứ ba. Câu truyện bộc lộ rõ cái nhìn của các nhân vật cùng những điều uẩn khuất mà ít người có thể thấu hiểu.

Nhân vật phản diện trong phim, hay những kẻ xấu xa ngoài đời không phải sinh ra đã là người như vậy.Luôn có một biến cố nào đó khiến họ trở thành con người tăm tối.

Tác giả: Anh AnhThể loại: Đam mỹ, ngược tâm ngược thân, ngạo kiều ôn nhu công x Tự ti mỹ cường thụ…Tình trạng: On-going

Truyện kể bằng ngôi thứ nhất về cuộc đời và cách nhìn của Khải — Một cậu thanh có gia đình đổ vỡ, phải tự bương chải khi chỉ vừa mười lăm tuổi. Cuộc sống đưa đẩy khiến Khải trở thành “kĩ nam” hay còn gọi với cái tên khác là trai bao.

Đã bao giờ bạn tự hỏi bản thân mình sống vì cái gì chưa? Có người vì tiền bạc, có người vì tình yêu, có người lại sống vì gia đình. Còn tôi, là sống vì bản thân phải sống.

Cuộc sống có muôn màu muôn vẻ, niềm vui không thiếu nhưng nỗi buồn cũng đong đầy. Với Khải, từ khi mẹ cậu bỏ đi, cuộc sống của Khải chỉ còn lại những ngày tăm tối. Một đứa nhóc mười lăm tuổi thì làm được gì để nuôi sống bản thân kia chứ? Sống ở một căn nhà ọp ẹp, không có thu nhập, mẹ bỏ đi chẳng để lại một đồng. Khải phải tự bươn chải để tiếp tục “tồn tại” trên đời và cậu dần dấn thân vào con đường trở thành trai bao.

Nghe lời của gã mới châm chọc làm sao. Đến chừng này còn biết ngại ngùng là gì nữa. Gã đưa tôi lên xe, theo chỉ dẫn của tôi đưa tôi về. Cả đêm đó tôi phát sốt, nằm trên giường. Trong đầu không biết tay đã bấm điện thoại gọi số nào, chỉ biết nằm vậy rồi dần thiếp đi lúc nào không hay.

Vốn dĩ Khải cũng chẳng khác gì những cậu con trai mới lớn khác. Đầy hoài bão và ước mơ, thế nhưng số phận đưa đẩy khiến Khải vứt bỏ tôn nghiêm, vứt bỏ tương lai để được sống. Liệu Khải có đáng trách khi tự tay giết chết linh hồn mình chỉ để nuôi sống cái thân xác rỗng tuếch đó chăng?

Tôi nghĩ Khải chẳng có gì đáng trách cả. Có chẳng đáng trách là sự bất lực của cậu khi bản thân mà thôi. Hẳn nếu có một lựa chọn khác, Khải đã chẳng chọn con đường tăm tối không lối về ấy nữa. Dưới định kiến xã hội áp đặt không chỉ cho con gái mà lẫn con trai, Khải sẽ sống sao dưới ánh mắt những của “cộng đồng và xã hội”

Tôi đưa mắt nhìn chị, khó có thể biết được biểu tình tôi thế nào, thậm chí hiện tại tôi không có cảm giác sợ hãi như kẻ phá nát hạnh phúc gia đình người ta. Cũng chẳng hề vui vẻ hả hê khi cướp được một người đàn ông. Mà tôi bình tĩnh đến lạ, dường như giờ phút này chẳng còn gì khiến lòng tôi gợn sóng. Quả nhiên lăn lộn một thời gian dài dưới tầng lớp ở đáy xã hội khiến tôi trưởng thành hơn rất nhiều.”Tôi sẽ không vòng vo.” Cô cầm lên tách cafe uống thử một ngụm. Có lẽ quá đắng nên mày cô nhíu lại, đặt tách xuống lại thả thêm vài viên đường rồi khuấy lên: “Điều gì khiến cậu làm nghề dơ bẩn và hèn hạ này?”

Không sai, dưới cái nhìn của vô số người, con đường Khải chọn là dơ bẩn và hèn hạ. Thế nhưng họ không hề biết, nếu không bước vào con đường nay, Khải chỉ có nước chết đói mà thôi. Họ sỉ vả, xem thường Khải nhưng “xã hội và cộng đồng” chưa bao giờ nghĩ, khi Khải cần giúp đỡ thì họ ở đâu? Có đôi khi, “dơ bẩn và hèn hạ” chỉ vì được “sống”.

Nhưng rồi sẽ quen. Quen với việc ngày ngày bị những người khác nhau dày vò cơ thể. Quen với việc bị nỗi nhục nhã đày đọa từng giờ. Quen với việc sợ hãi thức dậy mỗi đêm với những cơn ác mộng khác nhau. Quen với việc gánh chịu những ánh nhìn xỉ vả, những lời đàm tiếu đầy ác ý. Sẽ không ai biết quá khứ của tôi từng cười rạng rỡ thể nào. Chỉ thấy lớp vỏ bọc nhơ nhuốc và xấu xí của một kĩ nam.Và tôi vẫn phải tự cổ vũ mình, phải thật kiên cường. Dù nỗi đau trên thân thể có như róc xương xẻ thịt cũng chẳng bằng sự chết lặng trong tim.

Khải cũng đã đau đớn và tủi hổ biết bao nhiêu khi vừa bước chân vào “nghề”. Cậu phải chịu đựng sự hành hạ từ những con sốt dai dẳng và dằn vặt, ghê tởm bản thân nay đã dơ bẩn của mình. Những lúc này, ai ở bên cậu? Ai cho cậu hơi ấm? Ai cho cậu niềm tin để sống tiếp? Chẳng một ai cả!

“Chát!” Lại một tiếng vang lên. Nhưng lần này gã không dùng roi, mà dùng tay. Trên mông in đỏ một vết tay. Đầu tôi giờ đã vực huyễn vô cùng, không còn suy nghĩ thêm điều gì nữa. Chỉ biết mềm nhũn trong tay gã tùy gã lăn qua lăn lại.

Hi vọng cuối cùng, người duy nhất ở bên cậu, hiểu cậu là Ninh nay cũng rời bỏ cậu mà đi. Có lẽ điều khiến Khải có thể tiếp tục duy trì cuộc sống tối tăm này chính là lời tỏ tình trước khi rời đi của cậu bạn thân. Hẳn nó là cọng dây leo cuối cùng khiến Khải có thể mạnh mẽ và kiên trì sống, dù đó là cuộc sống đầy tăm tối đi chăng nữa!

“Khải…” Ninh gọi tôi: “Giấu mày lâu như thế, bây giờ tao cũng sắp phải đi xa. Có lẽ không quay trở về nước nữa. Dù sao tao chỉ có mỗi anh trai là người thân duy nhất. Tao không muốn tiếp tục phải giấu trong lòng.”Tôi cười nhạt: “Ừ, nói đi.” Chẳng hạn như mày ghét tao hay ghê tởm tao thế nào, nhưng vẫn phải cố gắng để tao không phát hiện. Cũng quá khổ cực rồi. Thái độ của nó khi biết tôi làm nghề này quá khích như thế, là do đến giới hạn bùng nổ, giới hạn chịu đựng của nó rồi sao? Dù nó có nói thế đi chăng nữa, tôi cũng sẽ không trách nó. Thậm chí phải cảm ơn nó vì dù chỉ là giả vờ cũng đã ở cạnh tôi khi tôi tuyệt vọng nhất.”Khải, tao thích mày.”

Rồi lối thoát nào dành cho Khải? Liệu cậu sẽ đắm chìm trong tuyệt vọng hay lần nữa thắp lên hi vọng chăng?

Mời các bạn đón đọc truyện sáng tác Kĩ Nam được đăng tải tại Vietnovel.com!

--

--